Đức Giê-su đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. Đến sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ. (Lc 6,12-13)
Đức Giê-su nói với họ: “Tôi xin hỏi các ông: ngày Sa-bát được phép làm điều lành hay làm điều dữ, cứu mạng người hay hủy diệt,” rồi bảo người bại tay, “anh giơ tay ra,” anh ấy làm như vậy và tay anh liền trở lại bình thường. (Lc 6,9-10)
Người ta đem một người vừa điếc vừa ngọng đến với Đức Giê-su, và xin Người đặt tay trên anh… Người ngước mắt lên trời, thở dài và nói: “Ép-pha-ta”, nghĩa là: hãy mở ra. (Mc 7,32.34)
“Ông Đa-vít đã làm gì khi ông và thuộc hạ đói bụng? Ông vào nhà Thiên Chúa lấy bánh tiến mà ăn và cho thuộc hạ ăn. Thứ bánh này chỉ có tư tế mới được ăn mà thôi.” Rồi Người nói: “Con Người làm chủ ngày sa-bát.” (Lc 6,3-4)
“Chẳng lẽ các ông lại có thể bắt khách dự tiệc cưới ăn chay, khi chàng rể còn ở với họ? Sẽ có ngày chàng rể bị đem đi; ngày đó, họ mới ăn chay.” (Lc 5,34-35)
Tất cả những ai có người đau yếu mắc đủ thứ bệnh hoạn tật nguyền, đều đưa tới Người. Người đặt tay trên từng bệnh nhân và chữa họ. Quỷ cũng xuất khỏi nhiều người, và la lên rằng: “Ông là Con Thiên Chúa!”(Lc 4,40)